Nhập Bồ Tát Hạnh - Nhẫn nhục - 9

Nhẫn nhục - 8

93. Khi lâu đài bằng cát sụp đổ, kẻ ngu và trẻ nít khóc lóc thảm thiết, cũng vậy khi bị tổn thương danh tiếng, tâm ta giống như trẻ ngu.

94. Âm thanh là vô thường, vô tâm (không có ý ca tụng ta); vậy nhận lời khen thì có gì vui?  Ngươi bảo:  "Nó làm cho người khen vui, còn danh tiếng của tôi làm tôi vui."

95. Nhưng dù khen ta hay khen kẻ khác thì với ta có ích gì?  Vì cái vui thuộc về bản thân người khen, ta không được một chút gì.

96. Nếu nhân người vui mà ta vui, thì đáng lẽ phải vui với tất cả mọi người, chứ tại sao khi họ vui vẻ khen ngợi kẻ thù ta thì ta lại không vui?

97. Vậy khi nghĩ rằng mình được ca tụng mà tâm sinh vui mừng, thì thái độ vui mừng ấy không thích đáng, chỉ là cách hành xử của trẻ ngu.

98. Sự ca tụng, danh dự làm cho tâm tán loạn, phá hoại tâm chán lìa sinh tử, khiến ta ganh ghét với những người có đức, và hủy hoại những việc lành.

99. Nếu hiện tại có người muốn phá hủy danh tiếng ta, thì không phải họ đang cứu ta khỏi đọa vào các ác đạo đấy sao?

100. Người chỉ tầm cầu giải thoát thì không cần bị lợi lộc, cung kính trói buộc.  Sao ta lại tức giận người cởi mở cho ta những dây trói ấy?

101. Nếu khi ta muốn đi đến một nơi đầy dẫy những thống khổ, mà nhờ ơn Phật gia bị, (kẻ hại ta) đã đóng cửa không để ta đi.  Vậy sao ta lại tức giận họ?

102. Nếu nói: "Kẻ thù làm trở ngại công đức", thì giận họ cũng vô lý.  Vì không có hạnh tu nào khó cho bằng nhẫn nhục, tại sao không nhẫn kẻ ấy đi?
Chủ đề: ,

0 comments

Lên đầu trang