Nhập Bồ Tát Hạnh - Nhẫn nhục - 8

Nhẫn nhục - 7 

82. Tất cả hữu tình đều là cha mẹ, đáng lẽ ngươi phải lo cấp dưỡng chu đáo.  Nay họ đã tự túc được, sao ngươi không mừng mà lại nổi sân?

83. Nếu không mong cho chúng sinh được những mối lợi nhỏ nhặt (trong sinh tử) thì làm sao mong họ thành chánh giác? Còn đâu tâm bồ đề nơi một kẻ ghét người khác được giàu sang?

84. Dù lợi dưỡng đã được hiến cho kẻ thù hay còn ở trong nhà thí chủ thì cũng không phải phần của ngươi, đâu can hệ gì đến ngươi khi thí chủ đem cúng hay không?

85. Tại sao tự từ bỏ hạnh phúc và công đức của mình cùng tín tâm của người khác?  Không khéo gìn giữ gia tài công đức của chính mình, sao ngươi không tự giận mình đi?

86. Chẳng những ngươi không lo sợ về những ác hành mình đã tạo, mà còn muốn cạnh tranh với những kẻ đã tô bồi phước đức hay sao?

87. Giả sử kẻ thù ngươi gặp khổ, thì có gì làm cho ngươi vui?  Đương nhiên không phải chỉ vì ngươi mong cho kẻ thù đau khổ mà kẻ ấy bị tổn hại.

88. Dù kẻ thù bị khổ sở như ngươi mong muốn, thì có gì để vui mừng?  Nếu ngươi nói "thế là tôi mãn nguyện" thì không gì khiến người ta đọa lạc cho bằng thái độ ấy.

89. Đó là một lưỡi câu sắc nhọn vô cùng mà ông câu là vô minh phiền não đã tung ra, và khi đã cắn câu thì ta chỉ còn nước bị ngục tốt nấu nhừ trong chảo đồng sôi ở địa ngục.

90. Sự vinh quang, lời ca tụng mà ta nhận được không đem lại công đức, trường thọ, hay vô bệnh, cũng không khiến cho thân thể được khinh khoái an vui.

91. Nếu ta biết phân biệt thế nào là thực sự lợi ích cho bản thân, thì sự khen ngợi ca tụng đâu ích gì? Nếu chỉ muốn cầu vui chốc lát, thì nên trang sức và uống rượu cũng đủ.

92. Nếu chỉ vì muốn được nổi danh mà phải mất cả tài sản, tính mạng, thì lúc chết, tiếng tăm ấy có ích gì, ai là người vui?
Chủ đề: ,

0 comments

Lên đầu trang